5+ Kể lại đoạn kết câu chuyện Những con hạc giấy theo tưởng tượng của em cảm động, mới nhất 2025?
5+ Kể lại đoạn kết câu chuyện Những con hạc giấy theo tưởng tượng của em cảm động, mới nhất 2025?
chuyện Những con hạc giấy kể về cô bé Xa-xa-ki Xa-đa-cô mới hai tuổi khi thành phố Hi-rô-si-ma bị ném bom nguyên tử đã đã may mắn thoát nạn. Nhưng em bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng.
Dưới đây là 5 mẫu kể lại đoạn kết câu chuyện Những con hạc giấy theo tưởng tượng của em cảm động, mới nhất 2025:
Mẫu 1
Từ hình ảnh bé Xa-đa-cô nhỏ bé nhưng kiên cường, biểu tượng của khát vọng sống và niềm tin vào điều kỳ diệu, thông điệp về hòa bình đã bay xa, vượt khỏi biên giới Nhật Bản, chạm đến trái tim của hàng triệu người trên khắp thế giới. Hằng năm, vào ngày tưởng niệm bom nguyên tử, trẻ em khắp nơi lại gấp hạc giấy gửi về công viên Hòa bình, như một lời hứa lặng lẽ rằng: chúng ta sẽ không bao giờ quên.
Xa-đa-cô đã ra đi, nhưng con hạc giấy em từng nâng niu vẫn mãi bay trên bầu trời nhân loại. Nó bay bằng ước mơ của một cô bé, bằng nỗi đau mất mát của một dân tộc, và bằng khát vọng không chiến tranh, không bom đạn, không còn nước mắt trẻ thơ.
Câu chuyện về Xa-đa-cô là lời nhắc nhở sâu sắc: hòa bình là điều thiêng liêng mà mỗi thế hệ cần gìn giữ bằng cả trái tim và hành động. Từ một bé gái mảnh mai giữa chiến tranh, thế giới đã có thêm một biểu tượng vĩnh hằng của lòng dũng cảm, của tình yêu cuộc sống – và của một lời nguyện cầu không bao giờ tắt: Hòa bình cho thế giới.
Mẫu 2
Xa-đa-cô không kịp nhìn thấy mùa thu năm ấy. Những cánh hạc cuối cùng em gấp dang dở rơi trên sàn lạnh, bên giường bệnh trắng toát và im lặng như nỗi buồn không lời. Mẹ em ngồi bên, nắm bàn tay bé nhỏ đã bắt đầu tím lại vì hơi thở yếu dần. Em ra đi trong lặng lẽ, khi tuổi đời chưa tròn mười hai, mang theo cả niềm tin ngây thơ rằng phép màu sẽ đến nếu em đủ kiên nhẫn.
Ngoài cửa sổ bệnh viện, hạc giấy vẫn bay trong gió, nhưng phép màu không xảy ra. Cái chết của Xa-đa-cô khiến cả nước Nhật như lặng người. Một sinh mệnh bé nhỏ, một đứa trẻ vô tội – cuối cùng cũng không thể thoát khỏi bóng tối phóng xạ mà chiến tranh đã gieo xuống. Những con hạc ngàn cánh giờ đây không còn là hy vọng chữa lành, mà trở thành biểu tượng cho một nỗi đau âm ỉ kéo dài nhiều thế hệ.
Hòa bình, dù được nguyện cầu bằng biết bao trái tim trẻ thơ, vẫn phải trả giá bằng máu, nước mắt và sinh mệnh của những người như Xa-đa-cô. Cái chết của em không chỉ là dấu chấm hết cho một tuổi thơ, mà còn là tiếng chuông cảnh tỉnh nhói buốt giữa nhân loại: chiến tranh không bao giờ là giải pháp. Và không một đứa trẻ nào đáng phải chết vì sai lầm của người lớn.
Mẫu 3
Xa-đa-cô ra đi trong yên bình, nhưng con hạc cuối cùng em gấp được không rơi xuống đất. Nó bay lên, nhẹ nhàng như mang theo giấc mơ chưa trọn của em, rồi hóa thành biểu tượng bất diệt của niềm tin và nghị lực. Dù cơ thể bé nhỏ không thể chiến thắng bệnh tật, nhưng tinh thần của Xa-đa-cô đã lan tỏa, chạm đến trái tim của hàng triệu người.
Từ câu chuyện cảm động ấy, trẻ em khắp thế giới đã học được cách yêu thương, gấp những con hạc giấy không chỉ để cầu sức khỏe mà còn để gửi đi thông điệp hòa bình. Nhiều trường học, tổ chức quốc tế, và cả người lớn đã bắt đầu quan tâm hơn đến việc bảo vệ trẻ em, phản đối chiến tranh, kêu gọi giải trừ vũ khí hạt nhân. Cái chết của Xa-đa-cô không còn là dấu chấm hết, mà là sự khởi đầu cho một hành trình nhân văn rộng lớn.
Giờ đây, bên tượng đài của em tại công viên Hòa bình, mỗi năm vẫn có hàng triệu con hạc giấy bay về. Những cánh hạc sặc sỡ sắc màu, không chỉ được gấp bởi bàn tay trẻ thơ Nhật Bản, mà còn bởi những đứa trẻ ở tận châu Âu, châu Phi, châu Mỹ... Tất cả cùng mang trong mình một lời nguyện giản dị mà cao cả: Ước gì không còn đứa trẻ nào phải chịu cảnh chiến tranh như Xa-đa-cô nữa.
Và như thế, bé gái năm nào – tuy không sống trọn đời mình – nhưng đã kịp gieo một hạt mầm vĩnh cửu: hạt mầm hòa bình.
Mẫu 4
Đêm ấy, khi bệnh viện chìm vào giấc ngủ, người y tá trực cuối cùng bước ra khỏi phòng, để lại Xa-đa-cô lặng lẽ giữa ánh đèn mờ. Trên bàn đầu giường, con hạc giấy thứ một nghìn lẻ một vừa hoàn thành, còn ấm hơi tay em. Xa-đa-cô đặt nó lên ngực, nhắm mắt, khẽ mỉm cười. Nhưng khi hơi thở cuối cùng dần tắt, điều kỳ lạ đã xảy ra.
Bỗng có một làn sáng nhẹ toả ra từ những con hạc giấy treo quanh phòng. Tất cả chúng đồng loạt vỗ cánh. Rồi con hạc cuối cùng – lớn nhất – bỗng bay lên, xoè đôi cánh rực rỡ phát ánh sáng vàng kim. Nó cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào trán Xa-đa-cô. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng lại.
Xa-đa-cô không còn nằm trên giường nữa. Em đang đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, ngập tràn hoa anh đào. Không còn bệnh tật, không còn đau đớn – chỉ có ánh sáng, gió và hạc giấy bay lượn trên bầu trời. Xa-đa-cô dang tay chạy theo những cánh hạc, tóc bay trong gió, tiếng cười vang xa như tiếng chuông ngân mùa xuân.
Từ đó, người ta kể rằng, những ai gấp hạc giấy bằng cả tấm lòng sẽ được cô bé hạc dẫn đến một nơi bình yên – nơi không có chiến tranh, không có nước mắt, chỉ có hòa bình và hy vọng. Trên những cánh hạc, em vẫn bay mãi, nhẹ như mây, lặng lẽ đi khắp thế gian để mang giấc mơ hòa bình đến với từng đứa trẻ.
Và mỗi khi ai đó ngước nhìn tượng Xa-đa-cô trong công viên Hòa bình, họ có thể thấy... con hạc trong tay em khẽ lay động.
Mẫu 5
Đêm hôm đó, khi con hạc thứ một nghìn bay lên cao trong bóng tối, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Cả căn phòng bệnh viện sáng lên bởi những luồng sáng xanh dịu dàng tỏa ra từ đôi cánh giấy. Xa-đa-cô – tuy thân thể vẫn nằm đó – nhưng linh hồn em đã được đánh thức. Em mở mắt, nhưng không còn thấy trần nhà, mà là một bầu trời đêm phủ đầy sao hạc.
Một con hạc khổng lồ, bằng ánh sáng thuần khiết, sà xuống bên giường em. Không cần nói gì, em hiểu nó đến để đưa mình đi. Xa-đa-cô trèo lên lưng hạc, để mặc gió mang em bay lên cao, cao mãi, vượt qua cả khói phóng xạ, vượt qua mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, vượt qua cả tiếng khóc của mẹ và bạn bè. Em bay về một nơi không bản đồ nào có thể chỉ đến – nơi những linh hồn trẻ thơ ngủ yên trong hòa bình.
Ở đó, em gặp những đứa trẻ cũng từng là nạn nhân của chiến tranh – không chỉ từ Nhật Bản, mà cả từ những vùng đất xa xôi: châu Phi, Trung Đông, Việt Nam... Tất cả đều sống lại trong hình hài thuở bé, nô đùa dưới những tán cây phát sáng, gấp những con hạc bằng tinh tú và gọi nhau bằng tên trong tiếng gió.
Xa-đa-cô được phong làm Nữ hoàng của Ngàn cánh hạc. Mỗi đêm, em thả xuống trần gian những con hạc mỏng manh mang theo ước mơ của trẻ nhỏ – những điều người lớn đã lãng quên. Khi con hạc chạm vào một đứa trẻ đang khóc, nước mắt sẽ hóa thành nụ cười. Khi nó bay qua nơi có chiến tranh, một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ sẽ bao trùm – như lời cảnh tỉnh đến trái tim con người.
Người ta bảo, vào những đêm trăng sáng ở công viên Hòa bình, nếu bạn đứng thật yên và nhắm mắt, bạn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ những con hạc giấy treo đầy quanh tượng đài. Đó là âm thanh của Xa-đa-cô và các bạn – những đứa trẻ không còn trên cõi đời này – nhưng chưa từng rời khỏi thế giới.
Vì hạc vẫn bay. Và ước mơ vẫn sống.
Mẫu 6
Căn phòng bệnh viện mờ tối, mùi sát trùng trộn lẫn mùi thuốc và mồ hôi. Xa-đa-cô nằm im, cánh tay gầy guộc đã không còn sức để gấp thêm một con hạc nào nữa. Con hạc thứ một nghìn nằm lặng lẽ trên đầu gối em, vẫn chưa kịp treo lên, giấy đã ố vàng vì tay em run rẩy. Đêm càng lúc càng nặng. Gió không thổi. Hạc không bay.
Em chết lúc ba giờ sáng. Không một phép màu. Không một lời từ biệt.
Bác sĩ kéo tấm chăn lên che mặt em. Mẹ em không khóc nổi. Cơn tuyệt vọng đã xé nát giọng nói từ rất lâu, chỉ còn tiếng thở khản đặc và đôi mắt cạn khô.
Ngày hôm sau, bệnh viện ghi nhận thêm tám ca tử vong vì nhiễm phóng xạ. Xa-đa-cô chỉ là một trong hàng ngàn đứa trẻ chết lặng lẽ, biến mất như những con số vô danh trong một báo cáo dày cộp. Báo chí không đưa tin. Người lớn thì đang lo họp bàn chính sách. Lũ trẻ tiếp tục chết, âm thầm như cỏ úa.
Những con hạc giấy còn lại bị gió cuốn rơi xuống đất, bẹp dí trong vũng nước bẩn. Một vài người đi ngang qua, cúi xuống nhìn, rồi bước đi. Không ai nhặt chúng lên.
Năm 1958, một tượng đài được dựng lên. Mọi người chụp hình. Cười. Mang hoa đến, rồi đi. Mỗi năm, người ta tổ chức lễ tưởng niệm. Có cả băng rôn và diễn văn.
Nhưng hạc không bay nữa. Xa-đa-cô không trở lại. Và bom hạt nhân vẫn tồn tại trong kho vũ khí của hơn chục quốc gia.
Lưu ý: nội dung kể lại đoạn kết câu chuyện Những con hạc giấy chỉ mang tính chất tham khảo!
5+ Kể lại đoạn kết câu chuyện Những con hạc giấy theo tưởng tượng của em cảm động, mới nhất 2025? (Hình từ Internet)
Đề kiểm tra định kì môn Tiếng Việt lớp 5 thiết kế có bao nhiêu mức?
Căn cứ điểm c khoản 1 Điều 7 Quy định về đánh giá học sinh tiểu học ban hành kèm theo Thông tư 27/2020/TT-BGDĐT quy định đề kiểm tra định kỳ phù hợp với yêu cầu cần đạt và các biểu hiện cụ thể về các thành phần năng lực của môn học, gồm các câu hỏi, bài tập được thiết kế theo 03 mức như sau:
- Mức 1: Nhận biết, nhắc lại hoặc mô tả được nội dung đã học và áp dụng trực tiếp để giải quyết một số tình huống, vấn đề quen thuộc trong học tập;
- Mức 2: Kết nối, sắp xếp được một số nội dung đã học để giải quyết vấn đề có nội dung tương tự;
- Mức 3: Vận dụng các nội dung đã học để giải quyết một số vấn đề mới hoặc đưa ra những phản hồi hợp lý trong học tập và cuộc sống.
Có mấy phương pháp đánh giá học sinh lớp 5?
Căn cứ Theo khoản 2 Điều 5 Quy định đánh giá học sinh tiểu học ban hành kèm theo Thông tư 27/2020/TT-BGDĐT quy định về 4 phương pháp đánh giá học sinh lớp 5 như sau:
- Phương pháp quan sát: Giáo viên theo dõi, lắng nghe học sinh trong quá trình giảng dạy trên lớp, sử dụng phiếu quan sát, bảng kiểm tra, nhật ký ghi chép lại các biểu hiện của học sinh để sử dụng làm minh chứng đánh giá quá trình học tập, rèn luyện của học sinh.
- Phương pháp đánh giá qua hồ sơ học tập, các sản phẩm, hoạt động của học sinh: Giáo viên đưa ra các nhận xét, đánh giá về các sản phẩm, kết quả hoạt động của học sinh, từ đó đánh giá học sinh theo từng nội dung đánh giá có liên quan.
- Phương pháp vấn đáp: Giáo viên trao đổi với học sinh thông qua việc hỏi đáp để thu thập thông tin nhằm đưa ra những nhận xét, biện pháp giúp đỡ kịp thời.
- Phương pháp kiểm tra viết: Giáo viên sử dụng các bài kiểm tra gồm các câu hỏi, bài tập được thiết kế theo mức độ, yêu cầu cần đạt của chương trình, dưới hình thức trắc nghiệm, tự luận hoặc kết hợp trắc nghiệm và tự luận để đánh giá mức đạt được về các nội dung giáo dục cần đánh giá.